Ông cha nhà quê và những cú xẻ đường vòng
10 năm linh mục là quãng thời gian cha Giuse Vũ Văn Trường - chánh xứ Lợi Hà, giáo phận Xuân Lộc - âm thầm chăm lo cho đoàn chiên. Chia sẻ về vị chủ chăn giàu lòng nhân ái này, ông Trần Văn Tỉnh, Phó ngoại vụ của giáo xứ nhận xét: “Từ ngày cha về, bộ mặt giáo xứ mang màu sắc tươi mới hơn hẳn”.
Cha Trường và các thành viên HĐMV giáo xứ |
“Ra khơi“
Ba
tháng sau ngày được thụ phong linh mục, tháng 11.2006, cha về Lợi Hà khi đã ở
độ tuổi trung niên (cha sinh năm 1968). Lợi Hà ngày đó trải qua một thời gian
dài không có linh mục coi sóc nên ngôi nhà thờ bằng gỗ, mái tôn ngày càng ọp
ẹp, nằm chơ vơ giữa khuôn viên lởm chởm đất đá; đời sống đạo thiếu sinh khí,
sinh hoạt của các hội đoàn diễn ra lẻ tẻ... Vốn đã tích góp cho mình được những
kinh nghiệm mục vụ khi còn giúp xứ, cha nhanh chóng bắt nhịp và sớm thích nghi
với chặng đường mới. Bước đầu, cha vực dậy các đoàn thể, phát triển thêm những
hội đoàn mới. Nhà thờ xiêu vẹo nay được gia cố lại, khuôn viên được chỉnh trang
và biến thành không gian xanh với những hàng cây thẳng tắp… Vùng quê thanh vắng
dần dà được khuấy động nhờ đôi bàn tay và trái tim của vị mục tử trẻ đầy nhiệt
huyết.
Từ
trước đến nay, nước sạch là một nhu cầu bức bối của bà con. Vì là vùng nhiễm
phèn nên để có nước sử dụng, có nhà hứng nước mưa, người thì lọc từ nguồn nước
dùng để tưới tiêu, số khác mua nước ngọt với giá cao… Suy nghĩ nguồn nước không
đảm bảo vệ sinh sẽ là nguyên nhân cho nhiều bệnh tật, nên chỉ ít ngày sau khi
về nhận sở, cha cho khoan giếng và lắp hệ thống máy nước sạch công suất lớn,
cùng với bình chứa rồi bán với giá “hữu nghị” : 5.000đ/ bình. “Nếu có đóng góp người ta sẽ biết trân trọng thành quả”,
cha lý giải. Với số tiền thu từ 100 bình nước bán ra mỗi ngày, cha dùng vào
việc trả các chi phí, lương nhân công, tái đầu tư cho hệ thống máy móc, còn lại
thì đưa vào quỹ bác ái giáo xứ.
Nước đóng thùng sẵn để bà con dễ dàng đến lấy |
Lớp trẻ cũng được cha quan tâm không kém.
Mùa hè là dịp để các em nghỉ xả hơi nhưng ở thôn quê còn nhiều vất vả nên trong
những ngày nghỉ, các em phải phụ gia đình làm vườn. Những giây phút giải trí
hiếm hoi cũng chỉ có vài trò chơi dân dã như ô quan, nhảy dây,
lò cò, đá banh… Vậy là cha tổ chức cắm trại cho thiếu nhi vui chơi. Trong những
ngày trại, nhìn gương mặt hạnh phúc của mấy đứa nhỏ làm người lớn cũng thấy vui
lây. Để thắt chặt thêm tình đoàn kết trong họ đạo cũng như giữa giáo dân với
lương dân, vào ngày mồng 3 tết, mọi người trong và ngoài Công giáo cùng tụ họp
về nhà xứ để vui Xuân. Người mổ heo, người làm gà, số khác phụ chiên xào nấu
nướng để làm nên một tiệc “búp-phê” với đủ các món, đi kèm là những tiết mục
văn nghệ cây nhà lá vườn.
Và
tiếp tục “thả lưới”
Để
hiểu hơn về đời sống của đoàn chiên, cha thường xuyên đến thăm các gia đình.
Hình ảnh nhiều giáo dân phải sống dưới những mái nhà xập xệ, hở trước trống
sau, mùa mưa nước dột, mùa nắng nóng như thiêu khiến vị mục tử nhiều đêm không
thể yên giấc. Mỗi lần ghé thăm, cha thường dặn dò mấy vị trong Ban hành giáo đi
cùng: “Ghi lại từng hoàn cảnh để có cơ hội thì giúp cho họ”.
Nhờ tháng ngày tất bật ngược xuôi đó đây để vận động nguồn tài trợ, đến nay có
gần 40 gia đình được về sống dưới những căn nhà khang trang, nền lát gạch bông,
thay cho những mái nhà xiêu vẹo, nền đất nứt nẻ chân chim trước đó. Trong ngôi
nhà mới nằm sâu trên con đường nhỏ, anh Hoàng Văn Tuấn cười tươi: “Gác lại mối lo về nơi ở, giờ đây vợ chồng tôi có thể dồn toàn tâm
để lo cho mấy đứa nhỏ ăn học đàng hoàng”.
Giáo xứ Lợi Hà nằm tại ấp Lợi Hà, xã Thanh Bình, Trảng
Bom, Đồng Nai. Ban đầu, Lợi Hà là một giáo họ biệt lập, thành lập tháng
12.1975, quy tụ một số gia đình từ nhiều nơi đến lập nghiệp và được linh mục
Đaminh Nguyễn Đính, chánh
xứ Cây Gáo quản nhiệm. Lúc đó, giáo họ chỉ có ngôi nhà nguyện nhỏ, đến năm
1980 thì dựng lên ngôi nhà thờ gỗ rộng rãi hơn. Tuy nhiên do nằm trong quy
hoạch lòng hồ thủy điện Trị An nên năm 1986, nhà thờ được dời lên vị trí hiện
tại. Tháng 9.1990, Lợi Hà được nâng lên hàng giáo xứ. Từ một giáo họ chỉ
khoảng 100 nhân danh ban đầu, nay đã tăng lên gần 3.000 giáo hữu. Do nhà thờ
chật hẹp nên mỗi lễ lớn bà con tham dự phải tràn ra ngoài đường. |
Địa bàn giáo xứ như lòng chảo, nhấp nhô,
gồ ghề. Ngày trước, nếu muốn đi từ bên này qua bên kia, bà con phải sử dụng
đường vòng, còn những đường xuyên ngang đều nhỏ hẹp, chỉ đủ khoảng trống cho
một chiếc xe gắn máy, hơn nữa đường núi dốc, đá lởm chởm, có chỗ
lại trũng sâu gần cả mét. Ngoài ra, việc vận chuyển nông sản của bà con cũng
quá nhiêu khê. Trước hoàn cảnh này, cha đứng ra kêu gọi mọi người hiến đất để
mở đường. Thấy công việc hợp tình hợp lý, các gia đình Công giáo lẫn không Công
giáo đều hồ hởi, sẵn sàng chặt bỏ đi nhiều gốc tiêu, gốc điều để làm đường. Sau
đó, cha thuê xe đào đá tảng và bạt những con dốc cao rồi đổ đá, trải đất cho bà
con thuận tiện đi lại. Sau hơn hai năm, đến nay nhiều con đường lớn nhỏ đã hoàn
thành, với tổng chiều dài gần chục cây số, thông từ khu này qua xóm kia. “Dù vẫn còn là đường đất nhưng với chúng tôi như vậy đã quá tốt.
Giờ ra khỏi ấp không còn phải đi vòng xa xôi, con em đi học gần hơn, vận chuyển
nông sản dễ dàng, đến nhà thờ cũng thuận tiện hẳn”, ông Đinh Ngọc
Lễ, giáo dân Lợi Hà phấn khởi khoe.
Phụ
trách một xứ đạo vùng nông nghiệp, cha thấy mình cần phải có trách nhiệm hướng
giáo dân ý thức về vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm vì tình trạng heo tăng
trọng, trái cây ngâm thuốc, thủy sản ướp urê… hiện nay đã tràn lan khắp nơi.
Trong nhiều bài giảng huấn hay những buổi gặp gỡ giáo dân, cha thường khuyên
giáo dân trồng chuối, nuôi heo, nuôi gà phải tuân thủ các tiêu chuẩn sạch,
xanh, an toàn vì đó là lẽ công bằng. Cha cũng đang ưu tư để tìm đầu ra cho nông
sản của bà con, nhất là với cây chuối, bởi giá cả luôn bấp bênh… Khi dấn thân
trong các công việc bác ái xã hội, cha tâm niệm: “Mỗi khi mình làm một việc có ích, niềm vui sẽ được nhân lên nhiều
lần”.
Các con đường được san bằng và mở rộng giúp việc đi lại
của bà con dễ dàng |
Về lâu dài, ước mơ của cha, cũng là mong
mỏi lớn nhất của giáo dân Lợi Hà là xây dựng lại ngôi nhà thờ mới, thay cho
ngôi nhà thờ xiêu vẹo hiện nay - toàn bằng gỗ ghép, nhiều nơi bong tróc, các
cột đỡ không còn cây nào nguyên vẹn. Do nhà thờ hở trước trống sau,
dù đã được gia cố nhiều lần, nên nhiều khi đang lễ, mọi người phải căng bạt để
che mưa, tránh nắng.
Chúng
tôi rời Lợi Hà trên những con đường đất thông thoáng, gặp mấy đứa nhỏ đi học về
thấy cha liền cúi chào lễ phép, đáp lại là một cái gật đầu và một nụ cười ấm áp
của vị mục tử thân thiện với đoàn chiên…
ĐÌNH
QUÝ
Nguồn: www.cgvdt.vn